畫壁
江西孟龍潭,與朱孝廉客都中。偶涉一蘭若,殿宇禪舍,俱不甚弘敞,惟一老僧掛搭其中。見客入,肅衣出迓,導與隨喜。
殿中塑志公像。兩壁圖繪精妙,人物如生。東壁畫散花天女,內一垂髫者,拈花微笑,櫻唇欲動,眼波將流。朱注目久,不覺神搖意奪,恍然凝想。身忽飄飄,如駕云霧,已到壁上。見殿閣重重,非復人世。一老僧說法座上,偏袒繞視者甚眾。朱亦雜立其中。
少間,似有人暗牽其裾。回顧,則垂髫兒,囅然竟去。履即從之。過曲欄,入一小舍,朱次且不敢前。女回首,舉手中花,遙遙作招狀,乃趨之。舍內寂無人;遽擁之,亦不甚拒,遂與狎好。既而閉戶去,囑勿咳,夜乃復至,如此二日。女伴覺之,共搜得生,戲謂女曰:“腹內小郎已許大,尚發蓬蓬學處子耶?”共捧簪珥,促令上鬟。女含羞不語。一女曰:“妹妹姊姊,吾等勿久住,恐人不歡。”群笑而去。生視女,髻云高簇,鬟鳳低垂,比垂髫時尤艷絕也。四顧無人,漸入猥褻,蘭麝燻心,樂方未艾。
忽聞吉莫靴鏗鏗甚厲,縲鎖鏘然。旋有紛囂騰辨之聲。女驚起,與生竊窺,則見一金甲使者,黑面如漆,綰鎖挈槌,眾女環繞之。使者曰:“全未?”答言: “已全。”使者曰:“如有藏匿下界人,即共出首,勿貽伊戚。”又同聲言:“無。”使者反身鶚顧,似將搜匿。女大懼,面如死灰。張皇謂朱曰:“可急匿榻下。”乃啟壁上小屝,猝遁去。朱伏,不敢少息。俄聞靴聲至房內,復出。未几,煩喧漸遠,心稍安;然戶外輒有往來語論者。
朱局蹐既久,覺耳際蟬鳴,目中火出,景狀殆不可忍,惟靜聽以待女歸,竟不復憶身之何自來也。時孟龍潭在殿中,轉瞬不見朱,疑以問僧。僧笑曰:“往聽說法去矣。”問:“何處?”曰:“不遠。”少時,以指彈壁而呼曰:“朱檀越何久游不歸?”旋見壁間畫有朱像,傾耳佇立,若有聽察。僧又呼曰:“游侶久待矣!”遂飄忽自壁而下,灰心木立,目瞪足耎。
孟大駭,從容問之,蓋方伏榻下,聞叩聲如雷,故出房窺聽也。共視拈花人,螺髻翹然,不復垂髫矣。朱驚拜老僧,而問其故。僧笑曰:“幻由人生,貧道何能解。”朱氣結而不揚,孟心駭而無主。即起,曆階而出。
異史氏曰:“幻由人生,此言類有道者。人有淫心,是生褻境;人有褻心,是生怖境。菩薩點化愚蒙,千幻并作,皆人心所自動耳。老婆心切,惜不聞其言下大悟,披發入山也。”
殿中塑志公像。兩壁圖繪精妙,人物如生。東壁畫散花天女,內一垂髫者,拈花微笑,櫻唇欲動,眼波將流。朱注目久,不覺神搖意奪,恍然凝想。身忽飄飄,如駕云霧,已到壁上。見殿閣重重,非復人世。一老僧說法座上,偏袒繞視者甚眾。朱亦雜立其中。
少間,似有人暗牽其裾。回顧,則垂髫兒,囅然竟去。履即從之。過曲欄,入一小舍,朱次且不敢前。女回首,舉手中花,遙遙作招狀,乃趨之。舍內寂無人;遽擁之,亦不甚拒,遂與狎好。既而閉戶去,囑勿咳,夜乃復至,如此二日。女伴覺之,共搜得生,戲謂女曰:“腹內小郎已許大,尚發蓬蓬學處子耶?”共捧簪珥,促令上鬟。女含羞不語。一女曰:“妹妹姊姊,吾等勿久住,恐人不歡。”群笑而去。生視女,髻云高簇,鬟鳳低垂,比垂髫時尤艷絕也。四顧無人,漸入猥褻,蘭麝燻心,樂方未艾。
忽聞吉莫靴鏗鏗甚厲,縲鎖鏘然。旋有紛囂騰辨之聲。女驚起,與生竊窺,則見一金甲使者,黑面如漆,綰鎖挈槌,眾女環繞之。使者曰:“全未?”答言: “已全。”使者曰:“如有藏匿下界人,即共出首,勿貽伊戚。”又同聲言:“無。”使者反身鶚顧,似將搜匿。女大懼,面如死灰。張皇謂朱曰:“可急匿榻下。”乃啟壁上小屝,猝遁去。朱伏,不敢少息。俄聞靴聲至房內,復出。未几,煩喧漸遠,心稍安;然戶外輒有往來語論者。
朱局蹐既久,覺耳際蟬鳴,目中火出,景狀殆不可忍,惟靜聽以待女歸,竟不復憶身之何自來也。時孟龍潭在殿中,轉瞬不見朱,疑以問僧。僧笑曰:“往聽說法去矣。”問:“何處?”曰:“不遠。”少時,以指彈壁而呼曰:“朱檀越何久游不歸?”旋見壁間畫有朱像,傾耳佇立,若有聽察。僧又呼曰:“游侶久待矣!”遂飄忽自壁而下,灰心木立,目瞪足耎。
孟大駭,從容問之,蓋方伏榻下,聞叩聲如雷,故出房窺聽也。共視拈花人,螺髻翹然,不復垂髫矣。朱驚拜老僧,而問其故。僧笑曰:“幻由人生,貧道何能解。”朱氣結而不揚,孟心駭而無主。即起,曆階而出。
異史氏曰:“幻由人生,此言類有道者。人有淫心,是生褻境;人有褻心,是生怖境。菩薩點化愚蒙,千幻并作,皆人心所自動耳。老婆心切,惜不聞其言下大悟,披發入山也。”
Họa Bích
giang tây mạnh long đàm , dữ chu hiếu liêm khách đô trung . ngẫu thiệp nhất lan nhược , điện vũ thiện xá , câu bất thậm hoằng sưởng , duy nhất lão tăng quải đáp kỳ trung . kiến khách nhập , túc y xuất nhạ , đạo dữ tùy hỉ .
điện trung tố chí công tượng . lưỡng bích đồ hội tinh diệu , nhân vật như sinh . đông bích họa tán hoa thiên nữ , nội nhất thùy thiều giả , niêm hoa vi tiếu , anh thần dục động , nhãn ba tương lưu . chu chú mục cửu , bất giác thần diêu ý đoạt , hoảng nhiên ngưng tưởng . thân hốt phiêu phiêu , như giá vân vụ , dĩ đáo bích thượng . kiến điện các trọng trọng , phi phục nhân thế . nhất lão tăng thuyết pháp tọa thượng , thiên đản nhiễu thị giả thậm chúng . chu diệc tạp lập kỳ trung .
thiểu gian , tự hữu nhân ám khiên kỳ cư . hồi cố , tắc thùy thiều nhi , xiên nhiên cánh khứ . lý tức tòng chi . quá khúc lan , nhập nhất tiểu xá , chu thứ thả bất cảm tiền . nữ hồi thủ , cử thủ trung hoa , diêu diêu tác chiêu trạng , nãi xu chi . xá nội tịch vô nhân ; cự ủng chi , diệc bất thậm cự , toại dữ hiệp hảo . ký nhi bế hộ khứ , chúc vật khái , dạ nãi phục chí , như thử nhị nhật . nữ bạn giác chi , cộng sưu đắc sinh , hí vị nữ viết :“ phúc nội tiểu lang dĩ hứa đại , thượng phát bồng bồng học xử tử da ? ” cộng phủng trâm nhị , xúc lệnh thượng hoàn . nữ hàm tu bất ngữ . nhất nữ viết :“ muội muội tỷ tỷ , ngô đẳng vật cửu trụ , khủng nhân bất hoan . ” quần tiếu nhi khứ . sinh thị nữ , kế vân cao thốc , hoàn phượng đê thùy , bỉ thùy thiều thì vưu diễm tuyệt dã . tứ cố vô nhân , tiệm nhập ổi tiết , lan xạ huân tâm , nhạc phương vị ngả .
hốt văn cát mạc ngoa khanh khanh thậm lệ , luy tỏa thương nhiên . toàn hữu phân hiêu đằng biện chi thanh . nữ kinh khởi , dữ sinh thiết khuy , tắc kiến nhất kim giáp sử giả , hắc diện như tất , oản tỏa khiết chùy , chúng nữ hoàn nhiễu chi . sử giả viết :“ toàn vị ? ” đáp ngôn : “ dĩ toàn . ” sử giả viết :“ như hữu tàng nặc hạ giới nhân , tức cộng xuất thủ , vật di y thích . ” hựu đồng thanh ngôn :“ vô . ” sử giả phản thân ngạc cố , tự tương sưu nặc . nữ đại cụ , diện như tử hôi . trương hoàng vị chu viết :“ khả cấp nặc tháp hạ . ” nãi khải bích thượng tiểu phỉ , thốt độn khứ . chu phục , bất cảm thiểu tức . nga văn ngoa thanh chí phòng nội , phục xuất . vị kỷ , phiền huyên tiệm viễn , tâm sảo an ; nhiên hộ ngoại triếp hữu vãng lai ngữ luận giả .
chu cục tích ký cửu , giác nhĩ tế thiền minh , mục trung hỏa xuất , cảnh trạng đãi bất khả nhẫn , duy tĩnh thính dĩ đãi nữ quy , cánh bất phục ức thân chi hà tự lai dã . thì mạnh long đàm tại điện trung , chuyển thuấn bất kiến chu , nghi dĩ vấn tăng . tăng tiếu viết :“ vãng thính thuyết pháp khứ hĩ . ” vấn :“ hà xử ? ” viết :“ bất viễn . ” thiểu thì , dĩ chỉ đạn bích nhi hô viết :“ chu đàn việt hà cửu du bất quy ? ” toàn kiến bích gian họa hữu chu tượng , khuynh nhĩ trữ lập , nhược hữu thính sát . tăng hựu hô viết :“ du lữ cửu đãi hĩ !” toại phiêu hốt tự bích nhi hạ , hôi tâm mộc lập , mục trừng túc nhuyễn .
mạnh đại hãi , tòng dung vấn chi , cái phương phục tháp hạ , văn khấu thanh như lôi , cố xuất phòng khuy thính dã . cộng thị niêm hoa nhân , loa kế kiều nhiên , bất phục thùy thiều hĩ . chu kinh bái lão tăng , nhi vấn kỳ cố . tăng tiếu viết :“ huyễn do nhân sinh , bần đạo hà năng giải . ” chu khí kết nhi bất dương , mạnh tâm hãi nhi vô chủ . tức khởi , lịch giai nhi xuất .
dị sử thị viết :“ huyễn do nhân sinh , thử ngôn loại hữu đạo giả . nhân hữu dâm tâm , thị sinh tiết cảnh ; nhân hữu tiết tâm , thị sinh phố cảnh . bồ tát điểm hóa ngu mông , thiên huyễn tịnh tác , giai nhân tâm sở tự động nhĩ . lão bà tâm thiết , tích bất văn kỳ ngôn hạ đại ngộ , phi phát nhập sơn dã . ”
LIÊU TRAI CHÍ DỊ-BỒ TÙNG LINH
HỌA BÍCH
BỨC HỌA TRÊN TƯỜNG
Mạch Long Ðàm, người Giang Tây, với hiếu liêm họ Chu đều là khách trọ ở kinh đô.Nhìn thấy lầu gác trùng trùng không phải là cõi trần. Một vị sư già đang thuyết pháp ở trên tòa, những người mặc áo hở vai vây xung quanh đông vô kể.
Chu cũng đứng lẫn vào trong số đó. Một chốc, tựa như có người ngầm kéo vạt áo, quay lại thì ra cô thiếu nữ có mái tóc thề, đang vừa cười vừa quay đi. Chàng lập tức trở gót bước theo.
Xong rồi nàng đóng cửa ra đi, dặn Chu đừng hỏi. Ðến đêm lại đến.
Cứ thế được hai hôm, các bạn gái nàng biết được, cùng nhau tìm thấy chàng, liền trêu trọc nàng rằng:
- Cậu bé trong bụng đã lớn tướng mà con để mái tóc bồng bồng, cũng học đòi làm gái còn son ư?
Rồi bảo nhau đưa cho nàng nào trâm, nào hoa tai, bắt nàng cuốn ngược tóc lên.
Cô gái thẹn thùng, không nói lời nào. Một nàng bảo:
- Chị em ơi, tụi mình đứng đây lâu, kẻo người ta mất vui.
Nhìn quanh không có ai, bàn dắt nhau bước vào cuộc ân ái.
Hương lòng rạo rực, lạc thú đang nông, thì bỗng đâu nghe tiếng ủng da cồm cộp rất dữ, dây xích và khóa kêu loảng xoảng, cộng thêm tiếng quát tháo, tiếng cãi cọ huyên náo.
Sứ giả nói:
- Ðã đủ chưa?
Có tiếng đáp:
- Ðủ cả rồi.
Sứ giả lại nói:
- Nhược bằng có chứa chấp người hạ giới thì lập tức bảo nhau cùng khai ra, chớ để phải hối về sau.
Cả bọn đồng thanh đáp:
- Không có đâu!
Sứ giả quay người, đưa cặp mắt cú vọ nhìn quanh, tựa hồ tìm ra kẻ đang nấp.
Cô gái cả sợ, mặt xám như tro, thảng thốt bảo chàng:
- Mau trốn xuống gầm giường.
Rồi mở cánh cửa ngách bên tường lẻn đi mất.
Chu nằm bẹp xuống, không dám thở.
Giây lát nghe tiếng ủng đi vào trong phòng rồi lại đi ra.
Chẳng bao lâu tiếng huyên náo xa dần, bụng đã yên, nhưng ngoài cửa vẫn có tiếng người qua lại bàn bạc.
Chu cứ thấp thỏm như thế giờ lâu, đến lúc bên tai như có tiếng ve kêu, trong mắt nẩy đom đóm, tình trạng ngỡ không chịu nổi nữa, chỉ còn cố lắng tai để đợi nàng về, cuối cùng cũng không còn nhớ thân mình từ đâu mà đến đây.
Bấy giờ Mạnh Long Ðàm đang đứng trước điện thờ chớp mắt đã không thấy Chu đâu, ngờ vực hỏi Nhà Sư.
Vị sư cười đáp:
- Ði nghe thuyết pháp rồi.
Mạnh Long Ðàm hỏi:
- Ở đâu?
Nhà Sư đáp:
- Không xa.
Một chốc Nhà Sư bèn gõ ngón tay lên tường mà gọi to lên rằng:
- Ông đàn việt họ Chu, đi chơi lâu thế, sao chẳng quay về?
Liền thấy giữa bức họa trên tường có hình của Chu, đang đứng nghển cổ lắng tai, chừng như nghe ngóng.
Nhà Sư lại gọi tiếp:
- Ông bạn cùng đi đợi lâu rồi đấy.
Thế rồi Chu bồng bềnh từ trên tường bay xuống, lòng lạnh như tro, người cứng đờ như gỗ, mắt trừng trừng, chân bủn rủn.
Mạnh đâm hoảng, sẽ sàng hỏi han.
Thì ra lúc đó Chu đang núp dưới giường, bỗng nghe tiếng gõ vang như sấm, vội chui ra khỏi phòng để nghe ngóng tình hình.
Chu khiếp sợ, vái vị sư già mà hỏi duyên cớ.
Nhà Sư cười đáp:
- Ảo là do mình sinh ra, bần đạo làm sao giải thích được!
Mạnh sợ hãi không còn tự chủ nổi, vội đứng dậy lần bậc thềm ra về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét